Bản dịch từ tài liệu đăng trên
tạp chí Science đăng ngày 20/1/2016 của tác giả: Adam Ruben (người dịch: Huy
Vũ)
Chẳng có điều gì khiến bạn cảm thấy mình
ngu ngốc bằng việc đọc một bài báo trên một tập san khoa học cả.Tôi nhớ trải
nghiệm đầu đời của mình với những bản thảo nhàm chán siêu dày đặc và dữ dội quá
ngốc đến nỗi thỉnh thoảng những nhà khoa học bị bắt gặp đang gặm chúng cốt để
giữ họ bình thường. Lúc đó tôi đang học đại học, đang lấy một lớp hội nghị
chuyên đề (seminar course) bắt buộc chúng tôi phải đọc và thảo luận một bài báo
mới mỗi tuần. Và đây là thứ đơn giản chẳng dành cho tôi.
Mỗi tuần tôi sẽ ngồi bên một bài báo,
gặm từng câu một, và rồi khám phá ra rằng tôi chẳng học được lấy một thứ gì
sấc. Tôi lên lớp và trang bị cho mình với chính xác một mẫu kiến thức duy nhất:
tôi biết tôi đã đọc bài báo rồi. Giảng viên sẽ hỏi một câu; tôi sẽ chẳng biết
cô ấy đang hỏi gì. Cô ấy hỏi một câu đơn giản hơn; vẫn vậy, tôi không có ý
tưởng gì về nó. Nhưng tôi rõ ràng đã đọc bài báo chết tiệt ấy rồi!
Điều này làm tôi nhớ lại thời mẫu giáo,
khi tôi cảm thấy tự hào mỗi khi đọc xong một cuốn sách của anh chị lớp trên.
Nhưng nếu bạn hỏi tôi một câu đơn giản về nội dung cuốn sách - Wilbur là loại
động vật gì? Làm thế nào mà Bách Khoa Thư Brown biết rằng Bugs Meany không thực
sự đang xem những chú chim? Tôi không thể trả lời được.
Một vài tuần với hội nghị chuyên đề, tôi
quyết định thế là quá đủ rồi. Tôi không muốn tiếp tục đọc một bài báo khác mà
không hiểu gì về nó. Thế là tôi đem bài báo của tuần ấy lên thư viên. Đó không
phải là một thư viện thông thường, mà là một thư viện sinh học nhỏ ít ai biết
đến, một trong những cái lỗ trốn học thuật đầy bụi bặm chỉ được phổ biến bởi
những dạng sống bất hạnh nhất, dĩ nhiên, đó là những con côn trùng và những anh
chị sau tiến sỹ.
Tôi đặt bài báo trên một cái bàn trống
lớn. Tôi dẹp hết tất cả những thứ dễ làm phân tâm. Để tránh quấy rầy từ đám bạn
hay rủ rê nhậu nhẹt, tôi ngồi trong một phòng ngoài tối tăm không một dấu chân
người. Để tránh quấy rầy từ những cuộc gọi điện thoại, tôi chắc chắn nó phải là
đời 1999.
Điều quan trọng nhất, nếu tôi không hiểu
một từ trong câu, tôi cấm mình đi tiếp sang câu khác cho đến khi tôi ra từ đó
trong sách giáo khoa rồi đọc lại câu đó cho tới khi nó có nghĩa.
Tôi đặc biệt nhớ việc này xảy ra với từ
"exogenous." Không biết làm sao mà tôi luôn lướt qua chữ này, cứ như
nó chẳng quan trọng gì trong câu. Sai.
Tôi mất tới hơn 2 tiếng để đọc một bài
báo ba trang. Nhưng lần này, tôi thực sự hiểu nó. Và tôi nghĩ, "Wow.
Mình hiểu nó rồi. Mình thực sự hiểu nó rồi."Và tôi nghĩ, "Khỉ gió. Có
phải mình sẽ phải làm tương tự thế này hoài?"
Nếu bạn đang ở điểm khởi đầu trong sự
nghiệp khoa học của bạn, bạn có lẽ đang chậc vật với vấn đề tương tự. Có thể sẽ
giúp bạn làm quen với 10 Giai Đoạn của việc Đọc một Bài Báo Khoa Học:
1. Lạc quan. Hãy tự nhủ rằng "Điều
này không thể nào quá khó" với một nụ cười, giống như cách bạn nói với bản
thân rằng, "Không có gì hư hại khi uống 8 ly cà phê một ngày" hay
"Có cả khối những công việc biên chế." Sau này, bạn sẽ đọc từ vựng cả
hàng thập kỷ. Và đó là tất những gì báo khoa học có, đúng không nào? Là các từ
mà thôi nhỉ?
2. Sợ hãi. Đây là giai đoạn khi bạn nhận
ra rằng, "Uh... mình không nghĩ mấy thứ này là từ vựng." Thế là bạn
đọc chậm đi một chút. Đọc to từng âm tiết, phân tích từng thuật ngữ, tra các
chữ viết tắt, và xem lại bài vài lần. Chúc mừng bạn: Thế là bạn đã đọc tiêu đề
bài báo rồi đấy.
3. Tiếc nuối. Bạn bắt đầu nhận ra rằng
bạn nên đầu tư thật nhiều thời gian cho việc này. Tại sao bạn lại cho rằng mình
có thể luột chín một bài báo chỉ trong khoảng thời gian đi một chuyến xe buýt?
Nếu chỉ khi bạn có nhiều thời gian hơn. Nếu chỉ khi bạn có một trong những cái
nút buzz hay dùng trong sở làm những năm 1960, và bạn có thể chỉ cần bấm nó và
nói, "Phoebe, hủy lịch trình tháng Một của tôi." Nếu chỉ có một phiên
bản rút gọn của cùng bài báo, khoảng 250 từ hay ít hơn, in đậm ở đầu bài báo...
4. Đi tắt. Tại sao, cái này là gì? Một
đoạn Abstract, thế là tất cả cho tôi? Mừng rằng những biên tập viên các tập san
khoa học biết rằng không bài nào là hàm súc, nên họ yêu cầu các tác giả cung
cấp, a la, "một phiên bản rất ngắn." Okay. Chúng ta hãy cùng làm điều
này nhé.
5. Không ổn định tâm trí. Khỉ gió! Chẳng
phải Abstract thường sẽ giải thích cái gì đó sao? Tại sao một câu trung bình
dài 40 chữ? Tại sao có quá nhiều cụm từ viết tắt thế này? Tại sao tác giả dùng
từ "đặc trưng" lên tới 5 lần?
6. Phân tâm. Điều gì nếu có một cái điện
thoại thông minh cho những chú vịt? Làm sao mà điều đó thực hiện được? Họ dùng
nó để làm gì? Và giai điệu Paul Simon đó là gì, cái dòng "Bạn có thể gọi
tôi là AI," lẫn quẩn trong đầu bạn cả ngày? Cuộc sống của bạn sẽ đổi thay
như thế nào nếu bạn có một cái máy làm bánh mỳ? Bạn sẽ cần phải mua men. Thế
men có mắc không? Bạn có thể làm bánh mỳ vài ngày một lần, nhưng thế thì nó sẽ
trở nên cũ rích mất. Nó không giống với bánh mỳ mua ở tiệm; nó đơn giản là
không giống. Oh, đúng rồi! "Không muốn kết thúc một hoạt hình trong một
nghĩa địa hoạt hình." Paul Simon vẫn còn sống hay không? Bạn nên coi thử
trên Wikipedia. Thỉnh thoảng bạn nhầm ông ấy với Paul McCartney hay Paul
Shaffer. Thật xấu hổ với David Bowie. Bạn có thể đặt cà phê trong một cái máy
làm ẩm không?
7. Bạn nhận ra rằng 15 phút đã trôi qua
và bạn đéo đọc câu tiếp theo. Đắng!
8. Quyết tâm. Ổn thôi. Chuyến này mình
sẽ thực sự đọc. Thực sự sẽ làm. Vâng, yeah, và giờ đọc chính là điều bạn làm.
Chúng ta hãy chỉ mấy đứa học sinh ấy vào vết mực khô trên trang giấy, và...
9. Sự giận dữ: LÀM THẾ ĐÉO NÀO MÀ BỘ NÃO
NGƯỜI LẠI SẢN SINH RA MẤY CÁI CÂU QUÁI QUỈ THẾ NÀY?
10. Trầm ngâm thật sự về một nghề nào đó
thuộc lĩnh vực khoa học xã hội.Có phải mấy bài học thuật viết về các chủ đề phi
khoa học dễ hiểu hơn không? Phải không?
Bài báo khoa học là một thứ tài liệu kỳ
lạ. Chúng ta miệt mài làm ra chúng hàng tháng hay thậm chí hàng năm. Chúng ta
viết chúng bằng thứ tiếng mẹ đẻ (vernacular) cực kỳ chuyên biệt đến nỗi hầu hết
các nhà khoa học khác đều không chia sẽ. Chúng ta để chúng trên những trang
thương mại và bán với mức giá nực cười, chẳng hạn 34.95 USD, để người khác đọc.
Chúng ta thế là đã chấp nhận tính không thể truy cập được của chúng đến nỗi
chúng ta phải làm mấy cái "câu lạc bộ đọc báo" với hy vọng rằng bạn
bè chúng ta hiểu chúng và tóm tắt chúng giúp chúng ta.
Bạn có thể tưởng tượng nếu các bài báo
trên tạp chí dòng chính giống như những bài báo khoa học? Mường tượng một câu
chuyện trang bìa của Time với 48 tác giả. Hay một mẫu tin trong The Economist
đòi hỏi, sau khi mỗi đối tượng được miêu tả, một danh sách đặc trong ngoặc đơn
của công ty đã sản xuất đối tượng và thành phố nơi công ty đó đặt trụ sở. Hay
một bài xã luận trên People về Jimmy Kimmel chỉ có thể được xuất bản sau một
tiến trình bình duyệt gay gắt bởi các chuyên gia của Jimmy Kimmel.
Bạn có biết cái mà bạn gọi một bài báo
tạp chí đời hỏi sự xem xét học thuật kỹ lưỡng và một sự cam kết không phân tâm
để hiểu ra điều mà bài báo đang muốn nhắn gởi? Bạn sẽ gọi nó là một bài báo
viết thật tệ.
Vậy thì với những người mới bắt đầu tập
đọc báo khoa học, xin chào mừng.Chúc may mắn. Và chúng tôi phải xin lỗi. Chúng
tôi đang cố gắng viết thật súc tích, nhưng thỉnh thoảng chuyên ngành hẹp
(subdiscipline) của chúng tôi cực kỳ chuyên biệt đến nỗi chúng tôi cần tới cả
triệu từ viết tắt. Và thỉnh thoảng chúng tôi cố làm ra vẻ cái giọng của những
nhà khoa học giỏi bằng cách sao chép cái giọng của từng bài báo chúng tôi đã
đọc. Và thỉnh thoảng chúng tôi đơn giản là viết văn quá dỏm.
Quackberry. Đó là từ bạn dùng để gọi cái
điện thoại thông minh dành cho những chú vịt.
Adam Ruben, PhD, là một nhà khoa học và
là tác giả cuốn sách Surviving Your Stupid, Stupid Decision to Go to Grad
School.
Người dịch: Huy Vũ
Blog Sinh học là nơi chia sẻ sách báo, luận văn bài giảng và cập nhật thông tin về khoa học, y tế, động thực vật, di truyền, và nhiều hơn nữa...